aladin Gà Con
Tổng số bài gửi : 15 Age : 38 Location : TG, HCMC, LA Registration date : 20/02/2008
| Tiêu đề: Gui nhu~ng lo`i uu thuong ! Fri Feb 22, 2008 6:09 am | |
| Gió gào hú không ngừng nghỉ, mưa quất từng hạt nặng nề lên ô của kính, mạnh mẽ quyết liệt như cố tìm mọi cách len vào căn phòng bé nhỏ. Gió giận hờn, gió không chịu ngủ, mãi lang thang luồn lách vào những nhành cây khô gầy khẳng khiu. Bông hoa sữa tả tơi, rụng tràn gốc, ngổn ngang rợp trắng một khoảng đường. Hoa nhỏ bé tinh khôi xoe tròn đôi mắt, tiếc nuối thời gian… ngơ ngác... níu kéo chút cuối mùa cố vương lại vài chùm lay lắt.
Hà Nội vào đông dịu dàng thơ mộng với rẵng liễu xanh rủ bóng nơi mặt hồ, sương mỏng manh phù mờ mặt Hồ Gươm mỗi sớm, cả đất trời như cuộn tròn trong chăn ngủ vùi lười biếng, ẩn mình trong hơi lạnh bủa vây, co ro nép mình e ấp như một nàng thiếu nữ… Mùa đã sang…
Kỳ Minh vươn vai, bật dậy với tay lấy chiếc áo dầy cộp khoác lên người, rồi bước chân nhẹ lướt trên sàn nhà như chú mèo cần mẫn săn mồi trong đêm tối. Cô đến bên của sổ, nép mình lén nhìn xuống đường như sợ cái chớm lạnh đầu mùa giật mình tỉnh giấc. Không bật đèn, cô chậm chậm men theo tay vịn cầu thang xuống đường. Trời vẫn còn tối, dưới đường lác đác vài bóng người dù rằng đã 6 giờ sáng. Xa xa, một vài bóng sáng từ những quán phở hắt ra le lói. Con phố dài im lìm trong mỗi khung cửa sắt, chìm khuất trong màn đêm. Cô chợt nhớ anh…
| Hình ảnh: Tác giả bài viết (st) |
…Khi hoang mang dâng đầy trên đôi mắt, trong cái nắm tay nhẹ run, và nỗi thở dài gần như bất lực và tuyệt vọng, anh xuất hiện bên cô dịu dàng như một thiên thần: “Muốn lên giảng đường. Xin đi theo tôi”. Bước chân xoải dài mạnh mẽ đầy tự tin, anh dẫn cô đi tắt theo con đường hầm dọc ngang những đường rẽ cắt thoát khỏi khu học xá. Choáng ngợp trước kiến trúc cổ điển đẹp cổ kính phù trùm một màu nâu cánh gián gợi cảm giác ấm áp, ngơ ngác nhìn để cố gắng ghi nhớ cô hụt hơi khi bước theo anh. “Đừng đáng giá và phân tích những gì chưa hẳn thật cần thiết, hãy học cách đi nhanh hơn em nhé!”, nheo mắt cười, chào cô anh bước đi.
Du học không hề đơn giản nếu bạn thực sự muốn có một tấm bằng thực sự đúng với khả năng của bản thân chứ không phải dựa trên danh nghĩa vì chính trị hay ngoại giao nào đó. Những ngày đầu Kỳ Minh thật sự khủng hoảng, cô không thể thích ứng ngay với phương pháp học nơi đây. Trong khi ở Anh, học sinh được dạy cách tự học từ khi bắt đầu bước vào lớp Một, còn Minh, cô quen với cách học thụ động gần như gắn vào máu thịt, xương tuỷ mất rồi. Muốn được mọi người tôn trọng và không coi thường, Minh tự nhủ phải lấy “cần cù bù khả năng”. Những lúc phải nộp bài theo nhóm thì bị chúng bạn tìm cách né tránh không cho gia nhập, Minh vừa chán nản vừa phẫn nộ. Mấy nhóm sinh viên nước ngoài – mà đa phần là dân châu Mỹ Latinh và châu Á – đành tụ hợp lại thành một nhóm. Với vốn kiến thức rất “ô hợp” thường nhóm không bao giờ có được điểm cao, và luôn nhận được những nhận xét rất khắc nghiệt của giáo sư. Minh ao ước “Gía như bọn sinh viên bản địa chịu “gánh” dùm mỗi nhóm một vài đứa sinh viên nước ngoài thì điểm số của mình không đến nỗi lẹt đẹt thế này!”. Nhưng rồi cô chột dạ nhớ lại, ngày trước học đại học ở Việt Nam, cô vẫn có thái độ xem thường các bạn đến từ các tỉnh xa. Những người bạn đó cũng không được giới thành phố như Minh đón nhận, họ tự chơi với nhau, tự giúp nhau học rối đi tìm việc làm thêm để trang trải cho cuộc sống xa nhà. Chẳng bao giờ cô bận tâm hay nghĩ gì về những khó khăn của họ. Giờ đây sang Oxford, thấy khoảng cách giữa “người ta” và “mình” xa vời vợi, cô chẳng khác nào một cô nàng nào đó từ núi rừng bước ra đòi hội nhập. Minh ngước mắt, nén tiếng thở dài…
Hai chân mày gần như giao nhau, anh tức giận “Cô đừng mong chờ may mắn nào ở đây, cô muốn nói với giáo sư cô đến từ Việt Nam à?Nếu muốn được nhìn nhận thì phải có lòng tự trọng chứ!”. Cô thấy bị xúc phạm ghê gớm. Cảm giác những móng tay sắc nhọn đang găm chặt trong trong đôi bàn tay dấu trong lớp áo nỉ ấm áp, cô hét lên (bằng tiếng Việt): “Anh không được quyền xúc phạm tôi”, anh nhìn cô mà không hiểu chuyện gì. Cô bỏ đi.
| Hình ảnh: Deviantart |
Anh là trợ lý của giáo sư, cô đã gặp anh ngay từ ngày đầu tiên khi đặt chân đến ngôi trường nổi tiếng của đảo quốc mù sương khi cô ngơ ngác tìm đường lên văn phòng chủ nhiệm khoa và cũng ngay buổi học đầu tiên khi tìm đường lên giảng đường. Anh đến từ một quốc gia còn rất nhiều kỳ thị của người châu Âu, anh hiểu cảm giác của một du học sinh đến từ đất nước nhỏ bé như cô. Anh nhận thấy có một sự tiềm tàng trong con người nhỏ bé này và muốn cô chiến thắng chính những ý nghĩ tự ti, mặc cảm của mình. Anh đã tự nguyện giúp cô.
Anh bước vào khu học xá tìm cô khi cô đang lụi cụi vừa chiên khoai vừa chấm với cá hộp trong căn bếp tập thể sặc mùi dầu mỡ. Sốt cà đỏ lem luốc còn đọng lại trên mép cô làm anh bật cười rút khăn tay lau cho cô một cách chăm chú. Bọn bạn cùng ngồi ăn trong căn bếp chứng kiến cảnh ấy nhìn nhau ngỡ ngàng. Nét kinh ngạc hiện lên trên đôi mắt, cô đờ người ra, không thể phản ứng lại bất cứ hành động nào thậm chí anh cầm tay cô lôi lên phòng, Minh cũng lê gót theo anh như một kẻ mộng du. Anh nhìn ngó săm soi khắp căn phòng dù bé tí nhưng không ngăn nắp rồi lục tung sách vở bề bộn trên bàn một cách bất lịch sự: “Góc học tập của em là thế này đó hả? Không thể ngờ nó lại kinh khủng đến vậy, chẳng trách học nhiều mà vẫn không hiệu quả!” Anh gắt lên, vẻ bất bình mà Minh vẫn chưa kịp tỉnh cơn mê.
“Đã không có phương pháp học mà còn tự ái cao không chịu nghe lời người đi trước. Thật sĩ diện hão! Nhảm nhí!”. Anh tiến lại gần tủ lạnh rồi chán nản lắc đầu: “Với kiểu ăn này thì em không đủ sức mà chống chọi lại cái mùa đông sắp đến chứ đừng nói là học”. Đưa tay xem đồng hồ, anh chỉ vào bàn học: “Đến giờ học rồi đấy!”. Anh bắt đầu kèm Minh. Ngày nào cũng vậy, mỗi sáng khi trời hãy còn tối đen, dù gió rét, dù mưa rơi Mính đều bị anh gọi dậy. Anh “kè” Minh chạy vòng vòng tập thể dục quanh khu học xá. Bắt một cô gái ẻo lả, ngại vận động như Minh phải có tinh thần thể thao thật khó vô cùng, nhưng với cách “áp giái” của anh cô đã phải rời khỏi cái giường lúc đang ngủ ngon nhất. Lên danh sách cho cô những tài liệu phải đọc và nghiên cứu trong ngày, anh bắt cô phải thực hiện đúng giờ, làm việc thật lực, tập trung bởi “Nếu em biết cách quản lý thời gian thì đã chiến thắng 50 % rồi”.
Minh dần quen với quỹ đạo đó. Luận án tiến sĩ của anh đang vào giai đoạn cuối nên anh không kèm cô thường xuyên nữa nhưng luôn có những cuộc “viếng thăm” đột xuất với những câu hỏi kiểm tra kiến thức. Minh không thể lười nhác hoặc dùng lý do này khác để biện hộ cho mình, muốn hoàn thành tốt nghiệp đúng thời hạn thì chỉ có một cách là học và học. Anh giúp cô hình thành từ những kỹ năng nhỏ nhất để thích ứng, mang lại cho cô cảm giác được che chở, nâng đỡ và yêu thương. Nỗi nhớ nhà không còn dành quá nhiều thời gian của Minh.
Là con một nên Minh rất được cưng chiều. Minh ưa nịnh, thích nhẹ nhàng, Minh muốn Minh là trung tâm của vũ trụ. Anh không hề quan tâm đến điều đó, “gai góc” cáu gắt hoặc nhìn cô với cái nhìn không chút thiện cảm nếu không muốn nói có ý coi thường mai mỉa, anh làm tự ái trong cô ngùn ngụt bốc lên, cô quyết tâm thể hiện mình bằng điểm số.
Những cố gắng đã không phụ công người chăm chỉ, Minh bảo vệ thành công đề tài của mình. Khi tấm bằng được trao tay, hình ảnh ba mẹ như ngày nào hiện lên trong tiềm thức, cô bật khóc. Giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc nhưng cũng mang trong đó chút giận hờn tủi thân: Anh đã không đến trong giây phút quan trọng này.
| Hình ảnh: Wallcoo |
Những ngày sau đó cô không gặp anh. Cô chuẩn bị về Việt Nam.
Một món quà nhỏ gửi cho Kỳ Minh, cô mở gói quà: “Chỉ cần bạn tiến về phía trước, không sợ bất cứ điều gì, bạn sẽ phát hiện ra bản thân mình, thành công chắc chắn thuộc về bạn”, những con chữ nhảy múa trước mắt như nụ cười của anh, áp chiêc áo lông ấm áp lên ngực cô đưa mắt kiếm tìm. Con tim cô rộn ràng nhịp đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vẫn những bước đi mạnh mẽ tự tin như ngày nào, mái tóc màu hung bồng bềnh lãng tử, anh xuất hiện trước mắt cô: “Chúc mừng thành công, Kỳ Minh và cũng xin lỗi em, tôi về nước và mới sang ngày hôm qua”. Kỳ Minh ấp úng không nói được câu nào, cô thấy mũi mình cay cay, nghẹn ngào. Minh bật khóc.
Lau những giọt nước mắt chạy dài trên má, vòng tay ôm để cô ngã trên bờ vai vững chắc của mình, anh nhẹ hôn lên vầng trán dô bướng bỉnh của cô. Như giọt nước tràn ly, bao giận hờn trút bỏ, toàn thân Minh run lên trong từng nhịp nấc, cô nức nở trong vòng tay anh - ướt đẫm một bờ vai.
… Tạm biệt Oxford với mỗi colllege cổ kính và đẹp kiêu hãnh như những toà lâu đài với những cánh cổng bằng gỗ được chạm khắc công phu những ngọn tháp vươn lên quyền quý. Những con đường hẹp hay những con hẻm lót đã di chuyển từ college này sang college kia… dần lùi xa. Minh bước vào phòng chờ. Anh nhạt nhoà dần sau từng lớp cách ngăn…
Ngọt ngào ùa về trong thổn thức đông sang. Minh không còn là một cô bé cứng đầu khó bảo, nhưng sâu thẳm trong trái tim mênh mông là một khoảng trống. Không lãng đãng như mây trời, không dạt dào như sóng biển, nó đau đáu một nỗi mong chờ. Thầm cười chính mình khi bắt gặp trên đường một ai đó giống giống anh, cô như tên trộm chui lủi trong một xó riêng tư, xoè bàn tay nhỏ bé mà chiêm ngưỡng những khoảnh khắc, phút giây hạnh phúc. Minh hoà vào dòng người ngược xuôi…
Chuông điện thoại réo rắt đổ dồn, dải đường băng thấp thoáng xa xa…
Nam Anh (Hà Nội)
| |
|